Nghĩ gì khi muốn bỏ cuộc?

24/1/2016 Vài hôm trươc, có người hỏi mình nghĩ gì khi cơ thể mình muốn bỏ cuộc và khi đôi chân muốn rời ra và mình nghĩ tới việc bỏ cuộc. Mình băn khoăn không biết trả lời thế nào.

7628
Đừng bỏ cuộc!
Đừng bỏ cuộc!

Hôm nay là lần đầu tiên mình chạy được sub 2 nhưng hụt mục tiêu đến 3 phút, kết thúc tại 1:58. Mặc dù sub 2 và hơn 21km split tốt nhất trong marathon của mình (02:08), thực sự hôm nay mình bị nản rất nhiều. Vài hôm trươc, có người hỏi mình nghĩ gì khi cơ thể mình muốn bỏ cuộc và khi đôi chân muốn rời ra và mình nghĩ tới việc bỏ cuộc. Mình băn khoăn không biết trả lời thế nào. Đối với mình, thường kể cả trong trường hợp khắc nghiệt nhất ý chí vẫn “gánh” được cơ thể và hai chân nên ít khi nghĩ đến việc bỏ cuộc. Nhưng hôm nay là một trong những ngày ý chí mình lại chùn bước. Thông thường, 21km không phải là một khoảng cách đáng ngại nhưng hôm nay, mới khoảng 8km mình đã thấy khó ở và muốn ói. Dấu hiệu của cúm có vẻ vẫn chưa đi hết. Mình nghĩ “Vậy làm sao chạy nổi đến đích bây giờ?”. Sau khi qua cầu Phú Mỹ, mình cảm thấy mệt kinh khủng khiếp. (Nhìn pace đúng y như cảm giác theo từng chặng đường). Hôm nay, lần muốn đầu hàng không phải là số ít.

Nuoc tang luc number 1 - nghi gi khi muon bo cuoc

Nhưng nhờ vậy, mình đã có thể trả lời được câu hỏi là mình nghĩ đến gì để vượt qua bản thân:

1. Đồng đội. Mình sẽ chạy không nổi nếu không có các lời động viên và sự hỗ trợ của SRC và VietRunners. Các anh chị em thật là tuyệt vời và mình thật sự rất xúc động là các ace đã dành thời gian (chắc làm mọi người chậm lại mất mấy giây) để cổ vũ cho mình tiếp tục chạy. Mình rất hối tiếc là mình mệt và nản đến nỗi không thể thốt ra lời hoặc cười một cái để cảm ơn mọi người. Nhưng thực sự, đồng đội là những gì sẽ giúp bạn vượt qua những thời khắc khó khăn nhất. Chỉ cần nghĩ tới những cử chỉ thật nồng nhiệt từ nhũng người lạ không quen biết đang ủng hộ bạn vô điều kiện, ban sẽ tìm được sức mạnh nội tâm để tiếp tục. Chris Macdouhgall đã viết trong tác phẩm “Born to Run”: “Làm cho bạn trong đau khổ và bạn sẽ không bao giờ cô đơn”. Quá chính xác.

2. Dùng cảm hứng để đặt lại quan điểm. Cùng quẫn, trong đầu chỉ nghĩ đến: “Bất khả thi rồi. Đầu hàng đi”. Và sau đó là một triệu lý do, lý chấu tràn ngập trong đầu. Đó là khi ý chí bạn phải to hơn các “cớ” đó. Ví dụ hôm nay, mình nghĩ “Mình nên dừng lại bởi vì mình vẫn còn hơi bệnh. Chạy thế này sẽ làm trầm trọng thêm ” khi chỉ có 4km. Sự thật là mình đã hầu như hết ốm và 4km cuối cùng sẽ không thay đổi gì được nhiều… Lúc đó mình phải chỉnh sửa lại cái nhìn của mình đôi chút. Mình nghĩ về Camel Fung, người đàn ông 60 tuổi đến từ Hồng Kông mà mình gặp ở Atacama Crossing. Ông đã từng chạy 250km trong sa mạc với một chiếc chân giả. Mình nghĩ về một người bạn vừa chạy chạy 100km trong giải HongKong100 hôm qua. Mình nghĩ về những người mình gặp hôm qua tại buổi nói chuyện và giải ba môn phối hợp. Những người đó đã hoàn thành cự ly mình đang chạy sau khi bơi 1.9km và đạp xe 90km . Và trong trường hợp của Full Ironman, họ phải hoàn thành gấp đôi cự ly đó .. Nghĩ đến thế, tự hỏi “Mình kêu than cái giề?”

Nuoc tang luc number 1 - nghi gi khi muon bo cuoc 3
Dùng cảm hứng để đặt lại quan điểm!

3. Và nguồn dự trữ cuối cùng. Lý do tại sao. Mọi người khi đã quyết định chinh phục một thử thách nào đó đều có lý do. Thường là lý do rất cá nhân. Nhưng đến lúc kiệt quệ, lý do cá nhân không đủ mạnh nữa. Mình phải nghĩ về những người bạn, những người đang huấn luyện cho mình và tất cả những người đã truyền cảm hứng và khuyến khích mình trong cuộc sống. Tất cả mọi người đang giúp mình tiến tới mục tiêu. Nên khi mình muốn bỏ cuộc, mình phải hỏi đi hỏi lại bản thân: Thật sự đã hết mình chưa? Đây cũng là lý do tại sao rất nhiều người tham gia các thử thách khắc nghiệt, mặc dù là thử thách cá nhân, họ cũng muốn gây quỹ cho tổ chức từ thiện. Đơn giản là họ muốn những trải nghiệm của họ sẽ phần nào đóng góp cho những thay đổi tích cực trong cộng đồng và trong các khoảng khắc đen tối nhất, nó trở thành động lực lớn hơn bản thân để tiếp tục hành trình.

Vũ Phương Thanh