(Ngày 17) Chiếc lều màu cam

“Sao mình lại ở đây?” Nhìn chiếc lều màu cam bé xíu trước mắt mình, câu hỏi này chợt nổi lên trong lòng tôi

7310
nuoc tang luc number 1 - thanh vu - chinh phuc sa mac
“Sao mình lại ở đây?”
Nhìn chiếc lều màu cam bé xíu trước mắt mình, câu hỏi này chợt nổi lên trong lòng tôi. Thật thảm thiết sao. Một lớp đất cát phủ trên người. Cả mồ hôi cũng đọng thành từng hạt muối trên mặt. Chiếc lều đơn sơ này sẽ là nơi tôi phải đặt lưng tối nay. Đầu gối tôi vẫn còn run run vì chưa bao giờ tôi bắt nó phải leo 30 cây số trên đường núi, lại vác thêm chiếc ba lô nặng hơn 10 cân, chỉ để luyện tập cho cuộc chạy sa mạc đầu tiên của tôi. Cả hai đầu gối đã đau nhức cả ngày và tưởng như sắp gãy nát. Nhưng tôi vẫn chưa thể để nó nghỉ. Tôi phải nhìn kỹ lại chiếc lều màu cam đang nằm dưng dửng trước mắt mình.
“Tại sao mình lại chọn lựa cuộc sống này? Mình đổi chiếc giường ở khách sạn 5 sao cho cái lều thô thiển ở giữa rừng núi vậy sao?” Tôi thảm thiết khóc thầm cho bản thân. Trong đầu, tôi tưởng tượng bản thân mình mặc bộ váy công sở yêu thích nhất của mình đứng cười nghạo nghễ, một cách đầy chế diễu. Hình ảnh của cô gái công sở này mới hai tuần trước đây, không phải là xa lạ. Tự mình thấy mình thật khùng biết bao… Thường thì giờ này tôi đã ở trên chuyến bay quen thuộc từ Singapore đến Băng Cốc và sẽ lại ngồi ở căn phòng quen thuộc ở Hyatt, chuẩn bị cho những cuộc họp với khách hàng sắp tới. Trên chiếc giường trắng và êm như tuyết, mấy cô phục vụ phòng đã dải sẵn nhưng bông hoa chi đại tím cho tôi, một cử chỉ thật tâm lý vì họ biết tôi thường về phòng với tâm trạng mệt mỏi và căng thằng. Nhưng điều nực cười là giờ đây tôi cũng thật là mệt mỏi và căng thẳng nhưng đợi chờ tôi là một chiều lều màu cam bé xíu, một túi ngủ “thơm mùi lạ” và sự lạnh lùng của mặt đất. Ngay trong khoảng khắc đó, câu hỏi mà tôi đã cố không hỏi bản thân bấy lâu nay chợt bùng lên, “Phải chăng là mình đã lập sai lầm lớn nhất đời mình rồi đây?” Chiếc lều màu cam trước mắt tôi không đơn giản chỉ là một chiếc lều. Trong khoảng khắc này, nó trở thành tất cả những gì tôi có. Nó trở thành “tài sản còn lại” của tôi, tài sản mà tôi đã đánh đổi một cuộc sống thanh bình của mình để theo đuổi. Công việc tốt, những người bạn trí cốt, một thành phố mà tôi yêu mến, một tương lai với nhiều hứa hẹn… tất cả chỉ để đổi lấy một chiếc lều màu cam này đây. “Thôi nào, đừng hành hạ bản thân nữa. Chiếc lều trông cũng xinh đấy chứ?” Tôi tự nhủ với bản thân. Đúng thật, chiếc lều màu cam thật đơn giản nhưng thật tươi. Có lẽ anh dẫn đường đã chọn cho tôi màu này vì thấy phù hợp với tính cách của tôi. Người Ledakhi tốt bụng và chu đáo thật đấy. Mình sẽ ổn thôi mà. Tôi hít một hơi thật sâu và cảm thấy lòng chợt nhẽ hẳn đi. Tôi tự nhủ với bản thân, mình đâu có khùng quá đâu. Thực ra mình đổi một ảo tưởng cho một cuộc sống thực sự có ý nghĩa. Chiếc giường ấm áp ở khách sạn 5 sao, những chuyến bay hạng thương gia, ăn thật ngon và mặc thật đẹp.. đấy chỉ là những đặc quyền ảo do làm việc cho một công ty lớn mà thôi. Tôi đã từng nghĩ “Đời được như thế này mãi là tốt rồi”
Cuộc sống tốt như vậy nhưng tôi cũng thường thầm hỏi bản thân: “Nếu không có những đặc quyền này, đời tôi còn gì? Tôi tự hào về cái gì được chứ?” Có lẽ một ngày nào đó khi tôi có gia đình, tôi sẽ có nhiều cái để tự hào về bản thân. Có lẽ tôi sẽ muốn con tôi tự hào rằng mẹ mình là người mẹ tốt nhất (và cũng khùng nhất), giống như tôi rất tự hào về mẹ mình vậy. (Nhưng tất nhiên như tất cả các người con ngang bướng, sẽ không bao giờ thú nhận điều đó với mẹ). Nhưng trong khi ngày đó còn chưa tới thì tôi có cái gì? Trên trang LinkedIn của mình, tôi viết: “Chuyên gia tài chính & Người phiêu lưu mạo hiểm”. Tất nhiên tôi đã biết từ lâu cái nào là niềm đam mê lớn hơn… Cuối cùng… tôi chọn con đường mạo hiểm
Lựa chọn con đường kỳ cục khác người không phải là dễ. Không phải là tuổi trẻ thì chẳng có gì để hy sinh. Nhưng suy nghĩ dằn vặt bản thân, cuối cùng tôi cũng quyết định, vì tuổi còn trẻ nên những đánh đổi bây giờ là ít nhất. So với cả cuộc đời trước mắt, những hy sinh đó trở nên nhỏ bé.. Và đó là lý do tại sao tôi đang đứng sững sờ ở đây, như một cô bé ngơ ngác, ngắm nhìn chiếc lều màu cam, sáng rực trên giữa một biển trời xanh thăm thẳm và những dãy núi hùng vĩ.
nuoc tang luc number 1 - thanh vu - chinh phuc sa mac 2